Hãy học cách viết trên đá và cát..
Hai người bạn đi trên con đường vắng vẻ,đến một đoạn họ có môt cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình,người kia đau nhưng không nói một lời,anh viết lên cát : "Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã tát tôi "
Họ tiếp tục đi,đến một con sông họ dừng lại và tắm ở đây,anh bạn kia chẳng may bị vọp bẻ và sắp chết đuối,may mà được người bạn cứu,khi hết hoảng sợ,anh viết lên đá:"Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi:"Tại sao khi tôi đánh anh,anh viêt lên cát,còn bâ giờ anh lại viết lên đá?"
Mỉm cười,anh đáp lại:"Khi một người bạn làm chúng ta đau,chúng ta hãy viết điều đó lên cát,gío sẽ thổi chúng đi cùng sự tha thư...Và khi có điều gì to lớn xảy ra,chúng ta nên khắc sâu nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim,nơi không có ngọn gió nào có thể xóa nhòa được...."
Hãy học cách viết trên đá và cát....
Dieu uoc mang ten ban......
Tuấn cùng tôi ngồi trên ngọn đồi phía sau nhà. Chiều thu thật đẹp, những đám mây trôi bồng bềnh, nhìn nó, tôi cứ tưởng như mình đang nhìn những cây kẹo bông, thoáng chút muốn với tay lấy. Gió thổi một cách dịu dàng, chính nó bỗng mang cho tôi chút xao xuyến, bồi hồi...
Tuấn vẫn im lặng và ít nói như mọi hôm, khác hẳn với tôi, nói nhiều và hay cười. Ấy mà tôi lại thích cái im lặng ấy, đôi khi im lặng lại lắng nghe được nhiều điều...
Tôi với Tuấn là bạn, bạn từ hồi lớp 10, giờ thì đã là những học sinh lớp 12 rồi. Hằng ngày, tôi và Tuấn vẫn gặp nhau trên trường, tôi kéo Tuấn vào cuộc nói chuyện của tôi. Rồi không biết từ bao giờ đó, tôi chia sẻ với Tuấn nhiều điều, về những việc nhỏ như con thỏ của tôi, về những cuộc cãi nhau với đám bạn, hay vịêc bị bố mẹ mắng. Tất cả trôi qua nhẹ nhàng, tôi với Tuấn trở nên thân nhau. Một đôi bạn với những tính cách trái ngược...
" Nếu tớ cho cậu một điều ước, cậu ước gì?"
Tuấn đột ngột hỏi, khiến tôi thẫn ra mất 1 phút. Tôi sẽ ước gì nhỉ? Phải chăng như nhiều đứa con gái khác, ước mình là cô công chúa nhỏ, đội vương miện và ở trong lâu đài cổ tích? Tôi khẽ cười trước suy nghĩ kia... ở trong lâu đài đâu hẳn là sẽ vui đâu...
Tôi buột miệng hỏi: " Sao Tuấn hỏi thế?"
Quá quen với sự im lặng của bạn mình, tôi ngạc nhiên khi Tuấn lại hỏi tôi một câu như thế, một câu hỏi đầy mơ mộng, mà như Tuấn nói thì: " Cậu là con người mơ mộng "
" Tớ hỏi vậy sao à?"
" Không sao cả, nhưng giờ tớ chưa nghĩ ra thì phải, khi nào đấy, tớ sẽ trả lời cậu, được không?"
Tuấn cười và gật đầu, cậu ấy đưa tay ra, bảo tôi ngoéo tay:
" Cậu hứa đi, một khi nào đấy, cậu sẽ nói cho tớ biết."
" Tớ hứa." tôi siết ngón tay út của mình.
Một lời hứa...
Buổi chiều ấy đã trôi qua, mang theo một điều ước chưa nói. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có người bạn như Tuấn, tôi có thể chia sẻ mọi điều với Tuấn. Dù sau đó, Tuấn không nói gì, nhưng tôi cũng rất vui, vì mình được lắng nghe, một niềm vui không hề nhỏ.
Tháng ngày học sinh trôi thật nhanh, từng ngày qua đi, nỗi buồn trong tôi càng lớn.
Một khoảng cách xuất hiện giữa tôi và Tuấn, không ai nói ra, nhưng tôi nhận thấy khoảng cách vô hình kia. Mỗi ngày lên trường, nhìn Tuấn im lặng, là tôi cứ thấy khoảng cách ấy lớn dần. Điều tôi muốn nhìn thấy ở Tuấn, không phải sự im lặng ấy...
Nhiều lần tôi tự hỏi: " Điều gì đã xảy ra."
Nhưng đáp lại tôi, vẫn là sự lạnh lẽo, nó khiến tôi hụt hẫng, cảm thấy mình cô đơn.
Tôi thầm trách Tuấn, trách Tuấn không quan tâm đến tôi nữa, thấy Tuấn như thế, tôi cũng im lặng, vẫn giữ cho mình một nụ cười khi đến lớp, sự nhí nhảnh như mọi hôm. Cái tôi ngày càng gặm nhấm tâm hồn, tôi tỏ ra mình không cần Tuấn. Mặc dù với tôi, những buổi chiều dài vẫn cần một ai đó nói chuyện, nếu không, tôi sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.
Lớp 12, chương trình học nặng hơn tôi tưởng, tôi bị cuốn vào vịêc học, đôi lúc tôi quên mất Tuấn. Khi mà kì thi tốt nghiệp đã qua, áp lực giảm đi một nửa, tôi chợt nhận ra, tôi luyến tiếc tuổi 17. Nhìn những đứa bạn kí áo nhau, chuyền nhau những quyển lưu bút, tôi không khỏi nghĩ ngợi: " Ngày mai kia, khi xa trường rồi, tuổi học trò sẽ xa như tà áo dài trắng." Tất cả thật êm đềm, dịu ngọt...
Kì thi đại học cuối cùng cũng xong, tôi đạp xe qua nhà con bạn. Ngồi trong phòng nó, sau khi nói trên trời dưới đất một hồi, nó buông một câu hỏi: " mày biết khi nào Tuấn bay không?"
" Bay nào, mày nói gì vậy?" Tôi chưng hửng.
" Mỹ, du học, mày đừng tỏ ra khờ khạo thế, tao hỏi ngày mấy Tuấn bay."
Như một cây non bị cơn gió thổi. Lời nói của con bạn làm tôi hụt hẫng. Tự thả mình xuống chiếc giường trong phòng, tôi khóc.
Tôi không biết Tuấn sẽ đi du học ở Mỹ, hay đúng hơn, tôi không biết gì về Tuấn. Tôi chỉ nói cho Tuấn nghe về mình, mà chưa bao giờ hỏi Tuấn thích gì, Tuấn nghĩ gì, hay những việc xảy ra với Tuấn. Một con người im lặng như Tuấn, không thể tự nói hết như tôi, vậy mà tôi không mảy may quan tâm.
" Điều gì đã xảy ra?"
Lần đâu tiên tôi có câu trả lời. Và cũng lần đầu tiên, thay vì cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, câu trả lời cho tôi biết: " tôi là một đứa ích kỉ."
Tôi nhấc điện thoại gọi cho Tuấn, khi chất giọng vừa trầm vừa ấm của Tuấn cất lên, tôi nói:
" Tuấn à, chiều nay cậu lên ngọn đồi được không?"
Một tiếng ừ khẽ, tôi cúp máy.
Vẫn như buổi chiều hôm nào, trời vẫn xanh, mây vẫn trôi, nhìn tất cả, tôi bỗng thấy lòng mình bình yên. Tôi ngồi cạnh Tuấn, nói:
" Tuấn à, nếu cậu cho tớ một điều ước, tớ ước cậu sẽ mãi bên tớ."
Ngày mưa...
Sắc màu của tình bạn[/b]
Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có gam màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất.
Xanh lá cây nói: "Tôi quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn màu cho cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất cả mọi loài trên thế gian này sẽ không thể tồn tại. Cứ hãy nhìn về cánh đồng kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi".
Xanh dương chen vào: "Bạn có nghĩ về trái đất. Vậy bạn hãy nghĩ về bầu trời và đại dương xem sao. Nước chính là nguồn sống cơ bản nhất, được tạo ra bởi những đám mây hình thành bởi những vùng biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời sẽ cho khoảng không rộng lớn, hòa bình và sự êm ả".
Màu vàng cười lớn: "Ôi các bạn cứ quan trọng hóa. Tôi thì thực tế hơn, tôi đem lạ tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này. Này nhé, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng và các vì sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng dương, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này đang mỉm cười. Không có tôi cả thế giới này sẽ không có niềm vui".
Màu cam lên tiếng: "Tôi là gam màu của sự mạnh khoẻ và sức mạnh. Mặc dù lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng tôi mới đáng giá nhất vì tôi là nhu cầu của sự sống. Tôi mang đến hầu hết các vitamin tối quan trọng như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu đủ ...Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay hoàng hôn xuất hiện là màu sắc của tôi. Ở đây có bạn nào sánh kịp được với vẻ đẹp ấy không ?".
Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc: "Tôi là máu, cuộc sống này là máu. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho con người. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có tôi, trái đất này sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, của hoa anh túc".
Màu tím bắt đầu vươn lên góp tiếng: "Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành. Vua chúa thường chọn tôi vì tôi là dấu hiệu của quyền năng và sự xuất chúng. Không ai dám chất vấn tôi. Họ chỉ nghe lệnh và thi hành!".
Cuối cùng, màu chàm lên tiếng, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán: "Hãy nghĩ đến tôi. Tôi là sắc màu im lặng và hầu như không ai chú ý đến tôi. Nhưng nếu không có tôi thì các bạn cũng chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự tương phản, bình minh và đáy sâu cả biển cả. Các bạn phải cần đến tôi để cân bằng cho bề ngoài của các bạn. Tôi chính là vẻ đẹp bên trong".
Và cứ thế các sắc màu cứ tiếp tục tranh luận, thuyết phục màu khác về sự trội hơn của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe trên nền trời, âm thanh dữ dội của sấm sét và mưa bắt đầu nặng hạt. Các sắc màu sợ hãi đứng nép sát vào nhau để tìm sự ấm áp.
Mưa nghiêm nghị nói: "Các bạn thật là ngớ ngẩn khi chỉ cố gắng vật lộn với chính các bạn. Các bạn không biết các bạn được tạo ra từ một mục đính thật đặc biệt, đồng nhất nhưng cũng khác nhau? Các bạn là những màu sắc thật tuyệt vời. Thế giới này sẽ trở nên nhàm chán nếu thiếu một trong các bạn. Nào, bây giờ hãy nắm lấy tay nhau và bước nhanh đến tôi".
Các màu sắc cùng nắm lấy tay nhau và tạo thành những màu sắc đa dạng.
Mưa tiếp tục: "Và từ bây giờ, mỗi khi trời mưa tất cả các bạn sẽ vươn ra bầu trời bằng chính màu sắc của mình và phải hợp lại thành vòng để nhắc nhở rằng các bạn phải luôn sống trong hòa thuận, và ta gọi đó là cầu vồng. Cầu vồng tượng trưng cho niềm hy vọng của ngày mai".
Và cứ như thế mỗi khi trời mưa, để gội rửa thế giới này, trên nền trời sẽ ánh lên những sắc cầu vồng làm đẹp thêm cho cuộc sống, để nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn tôn trọng lẫn nhau
[b]Tinh ban & hat cat’
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú.
Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói